Suy nghĩ trên mây - Cuối hè?


Sáng tôi tình cờ biết profile của một bác thợ sửa đàn. Những cây đàn cả trăm năm tuổi cùng sự tỉ mỉ của bác với từng chi tiết nhỏ khiến tôi xúc động. Ôi những "bà cụ" violin đáng yêu làm sao! Một người trẻ như tôi cần phải học hỏi nhiều để khi về già, tôi vẫn giữ được sự yêu đời như khi tôi còn thanh niên.

Tạp chí Epsilon ra số mới hôm thứ 6, tôi bận nên hôm nay mới đọc. Chương đầu có nhắc tới bộ phim The Man Who Knew Infinity nói về cuộc đời nhà toán học người Ấn Độ Ramanuja. Bộ phim chuyển thể từ truyện ngắn cùng tên của nhà văn Robert Kanigel. Vì ấn tượng với đoạn quảng cáo về bộ phim, cộng thêm giá ebook trên Amazon khá rẻ ($4.58) nên tôi đã mua ngay. Thú thực là tôi cũng chưa đọc thể loại Biography bằng tiếng anh bao giờ nên từ mới khá nhiều, loay hoay tra từ một lúc thì tôi cũng đoán được nội dung. Ebook xịn nên nhiều từ được dịch nghĩa sẵn. Tôi đọc cũng nhanh hơn. Một cuốn sách thú vị.

Tôi đọc những bài viết trên trang cá nhân của anh T. Tôi nhớ thời còn đi học tôi rất thích đọc những mẩu truyện nhỏ kể về cuộc sống hằng ngày bình dị như thế. Một buổi sáng năm tôi lớp 10, thầy T (lũ trò chúng tôi đặt biệt danh cho thầy là Thầy Ếch) gọi tôi và 1 bạn cùng lớp lên và hỏi rằng có muốn học cùng với các bạn lớp toán không. Tôi nhận lời, không hề do dự. Với tôi điều này là một vinh dự, niềm tự hào và thú vui thứ 2 bên cạnh việc tập thể dục.

Suốt những năm cấp 3, tôi thích bạn H. Tôi học hệ thường, còn H học chuyên hóa. Chúng tôi quen nhau ở lớp học thêm toán của thầy L bên trường THPT chuyên Khoa học tự nhiên (bọn tôi hay gọi là Tổng Hợp). Cả lớp chỉ có 3 bạn học Chu Văn An. Tôi, H và B. Về sau thì còn mỗi tôi và H. Ở lớp, chúng tôi hay trêu nhau xem ai là giải bài nhanh hơn. Tôi hay thua. Nhưng có lẽ, chính sự nỗ lực để tốt lên mỗi ngày khiến tôi trụ lại ở lớp toán nơi những bạn xung quanh vượt xa tôi về mặt kiến thức.

Năm lớp 12, tôi trượt vòng thành phố môn toán, chỉ nửa điểm nữa thôi. Tôi trốn vào trong chăn, khóc như mưa. Tôi nghĩ mình thật ngu ngốc. Tôi đang làm cái quái gì ở đây? Tại sao phải đọc những cuốn khó hiểu như này? Tại sao phải biết số học? Bố mẹ tôi cãi nhau, lại chuyện tiền nong. Ngày nào cũng thế. Học có giúp mày kiếm tiền không? Lớn từng này rồi. Tôi đã rất giận dữ và tuyệt vọng. Sau này khi trưởng thành hơn và tự lo cho bản thân, tôi bắt đầu hiểu những áp lực của việc là "người lớn" và "có gia đình". Tôi dần học cách cho qua những gì không vui đã xảy ra.

Steve Jobs từng nói trong Lễ Tốt nghiệp ở Harvard rằng "Bạn không thể kết nối các điểm trong đời bạn khi nhìn về phía trước; bạn chỉ có thể kết nối chúng khi nhìn lại phía sau." (You can't connect the dots looking forward; you can only connect them looking backward.). Năm tôi 18, trước mắt tôi chỉ là sương mù, trống trải và buồn chán. Tôi sống vì cái gì? 7 năm sau, tôi làm những điều tôi thích. Tôi đọc nhiều hơn, gặp nhiều người giỏi hơn, và đời sống sung túc hơn. Nhìn lại cả chặng đường, tôi thấy mình đi được rất xa và tôi vui vì điều đó. Dấu hỏi suốt những năm tháng tuổi thơ gói gọn chỉ trong vài từ "To be a better man".

Comments

Post a Comment

Popular posts from this blog

Mình đã tập tạ như thế nào?

Ghi chép ngắn về Huberman Lab số 88